Từ khi Lữ hậu lâm triều nhiếp chính, Trường Lạc cung ngoại trừ là nơi ở của Thái hậu còn trở thành một nơi thiết triều thứ hai. Trường Lạc cung mang ý nghĩa “sự vui vẻ bất tận” nằm ở phía đông Vị Ương cung. Bốn phía cung điện đều là những bức tường cao vút, còn có trọng binh ngày đêm canh giữ khiến khí thế bừng bừng cùng màu vàng kim chói lọi từ kiến trúc của cung điện này càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mà nay, Lữ thái hậu đã không còn. Người hiện giờ nắm giữ hổ phù chính là Đậu thái hậu, trước sau phụ tá hai đời Văn Đế, Cảnh Đế. Bà mặc dù không ở trong điện Tiêu Phòng nhưng lời nói vẫn cực kỳ có trọng lượng.
Sở Lăng Thường theo cung nữ tiến vào đại điện, bốn phía thoang thoảng mùi hương thơm ngát do các nước chư hầu tiến cống, lại có mùi hương hoa thơm ngát hòa quyện vào hơi thở. Nơi này không có vẻ nặng nề thường thấy của hoàng thất mà trông cực kỳ thanh nhã, tự nhiên.
Đậu thái hậu ngồi trong phòng lớn, tuy không nói lời nào nhưng vẫn toát lên phong thái cực kỳ uy nghi. Đại Hán từ trước tới giờ vẫn chủ trương đơn giản hóa triều đình. Văn Đế cũng là người không thích phô trương lãng phí cho nên phi tần nơi hậu cung cũng không phục sức quá mức khoa trương hay xa hoa. Mà Đậu thái hậu cũng theo cung cách sinh hoạt của Văn Đế đương nhiên cũng rất chú ý giản lược mọi thứ rườm rà. Về điểm này có thể nhìn thấy ngay từ cách ăn mặc của bà.
Mặc dù là Thái hậu tôn quý nhưng váy áo của bà cũng không hề cầu kỳ màu sắc mà chủ yếu là màu trắng pha với vàng kim, chân váy nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất. Mái tóc được vấn rất gọn gàng không khỏi có chút tóc bạc nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt diễm lệ của bà. Không khó tưởng tượng ra lúc còn trẻ bà xinh đẹp nhường nào, bằng không Văn Đế cũng không yêu thương mình bà suốt đời. Chỉ tiếc, người duy nhất mà bà không giành được tình cảm lại là đứa con trai của mình. (Chuyện liên qua đến lúc tuổi già của Văn Đế, nếu bạn đọc có hứng thú mời tham khảo Đại hán sử ký)
Sau khi Sở Lăng Thường thỉnh an xong, Đậu thái hậu phất tay ra hiệu cho tả hữu lui ra ngoài, đóng cửa lại. Sau khi tỉ mỉ quan sát nàng một hồi, thanh âm thong thả hữu lực của bà vang lên, “Sở cô nương, theo ta vào phòng trong.”
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt rồi đi vào phòng trong. Sau khi Đậu thái hậu an tọa, nàng không cần ngẩng đầu lên cũng biết bà đang ngó mình chăm chú. Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, Thanh Tụ chỉ là một tiểu nha đầu, loại chuyện nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến thái hậu chứ? Nếu đã có ý chỉ đương nhiên sẽ là do có một việc nghiêm trọng hơn.
“Ai gia nghe nói Hoàng thượng đã hạ chỉ phong cô nương làm Hoàn dư, quan phẩm ngang cấp thái phó, có việc này không?” Đậu thái hậu rốt cục cũng lên tiếng.
“Bẩm thái hậu, là Hoàng thượng đã quá coi trọng dân nữ mà thôi. Dân nữ đâu có tài đức gì mà dám nhận bổng lộc cùng cấp với thái phó.” Sở Lăng Thường trả lời rất thận trọng. Tuy rằng từ khi sinh ra nàng đều ẩn cư nơi sơn cốc, mười sáu năm qua đây cũng là lần đầu tiên nàng vào cung nhưng được sự dạy bảo của sư phụ về cách đoán định nhân tâm nên nàng vẫn có thể giữ được sắc mặt cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh.
Đậu thái hậu khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười, “Vậy sao? Nhưng ai gia lại nghe nói Sở cô nương rất có bản lĩnh, không chỉ giỏi bày binh bố trận, mà còn có thể xem được vận mệnh, đoán được tương lai. Hoàng thượng triệu cô nhập cung, không phải là muốn hỏi về cục diện thiên hạ hay sao? Việc cô nương đề nghị Hoàng thượng nghênh chiến với loạn thất quốc ai gia đã nghe nói rồi.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, “Hoàng thượng thương xót bách tính, nên chủ động xuất binh diệt trừ phản quân. Hiện nay thế cục hỗn loạn, chịu khổ vẫn là bách tính mà thôi.”
“Trong triều cũng có trọng thần đề nghị không thể vì một người mà để thiên hạ đại loạn. Việc Ngô vương làm phản cũng bởi Hoàng thượng đã quá trọng dụng Triều Thác mà thôi. Nói không chừng chuyện này vẫn có thể có cách giải quyết, đâu cần phải động binh làm gì?” Từng câu từng chữ của Đậu thái hậu cực kỳ có uy lực, dường như có ý dò xét, lại có chút ý muốn dẫn dắt lời nói của nàng.
-------------------------------------------------
Nhập cung đã một tháng, Sở Lăng Thường đã sớm quen với cách nói chuyện đầy aane ý của người trong cung. Nàng nhẹ nhàng đáp lại, " Việc Triều thác bỏ mạng khi nào đã có thiên định. Việc thất quốc phản loạn cuối cùng phải khởi binh trấn áp mới tiêu trừ được".
"Ai gia thật sự đã già rồi hồ đồ mà, thiếu chút nữa đã quên Sở cô nương có thể xem được số mệnh." Đậu thái hâu giả vờ bất bắc đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đưa tay lên vỗ vỗ trán, "Kỳ thực hoàng thượng truyền cô nương vào cung, đơn giản chỉ muốn biết vận thế sắp tới của Đại Hán, đáng tiếc cô nương vẫn yên lặng không nói. Ai gia cũng không miễn cưỡng cô, bởi vì bản lĩnh của cô nhất định cũng không phải đơn giản như vậy, đúng chứ?"
Những lời Đậu thái hậu vừa nói sớm đã nằm trong dự leeiuj của Sở Lăng Thường. Nàng lớn mật ngẩng đầu lên, lãnh đạm hỏi lại " Xin hỏi, thái hậu muốn dân nữ làm chuyện gì?"
"Rất đơn giản!" Đậu thái hậu rõ ràng thích sự thông minh và thẳng thắn của nàng, nụ cười lập tức lan tràn trên môi nhưng lại gằn từng lời, " Ai gia muốn một mạng đổi một mạng."
Sở Lăng Thường có chút không hiểu, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Là người nào?"
"Là Kiêu vương của tộc Hung Nô phương Bắc, vẫn được gọi là Tả Hiền Vương." Đậu thái hậu hơi nghiêng người về phía trước, thanh âm cũng hạ xuống, " Cô nương nếu đã nắm giữ thế cục hiện giờ, hẳn biết rõ địch nhân của Đại Hán không chỉ có phe Ngô Vương. Bên trong loạn thất quốc, bên ngoài loạn Hung Nô. Phản quân dễ trấn áp nhưng thế lực của Hung Nô ngày càng cường hãn thực sự đe doạ giang sơn Đại Hán. Nghe nói Tả HIền Vương Thách Liên Ngự Thuấn là người dũng mãnh thiện chiến, tinh thông võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung đều xuất sắc. Tướng quân của Đại Hán cùng hắn giao thủ mấy lần đều không giành được phần thắng. Nếu như người này ngồi lên vị trí Thiền Vu, nhất định sẽ càng thêm dòm ngó giang sơn đại hán ta. Người này không trừ, tương lai nhất định là mối hoạ lớn."
Từng ngón tay thanh mãnh khẻ siết lại khiến đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Sở Làng Thường trước giỏ không hề khinh suất đoàn định vận mệnh của người khác, cũng chauw từng nghĩ đến việc mưu hại bất kỳ ai. Cung cấm là nơi thâm sâu tựa biển, nhưng thật không ngờ ngàng lại trở thành một công cụ để lợi dụng như vậy. Nàng có thể đoán biết số phận của người khác, nhưng vận mệnh của bản thân mình không cách nào tính toán được.
"Không ngờ, mạng của Thanh Tụ lại đáng giá như vậy."
" Sở cô nương là người thông minh, ai gia vốn cũng không muốn làm chuyện thế này, nhưng ..." Đậu thái hậu khẽ thở dài một tiếng, thanh âm cũng hiện rõ sự già nua của tuổi tác, "Ai gia không chỉ là một người mẹ đơn giản như vậy. cả hoàng cung lớn như thế này đẩu là taam huyết của đời của tiên đế. Vì tiên đế cũng được, vì hoàng nhi cũng được, ai gia đều muốn bảo veejk giang sơn này. nhất định sẽ không trơ mắt nhìn kẻ thù bên ngoiaf xâm chiếm nó. Sở cô nương, Thanh Tụ chỉ là một nha hoàn của cô, cô còn vì nha đầu đó mà vất vả. Mà ai gia là thái hậu của giang sơn Đại Hán, càng nên vì giang sơn này mà leeiuf mình."
Sở Lăng Thường sao lại không hiểu tâm tư của bà chứ? Vì lợi ích cá nhân cũng được, vì để cho bách tính được an cư cùng được. Có đôi khi số phận đã lựa chọn thì không có cách nào để lựa chọn.
"Xin thái hậu nương nương chỉ rõ."
Đậu thái hậu thấy nàng gật đầu thoả hiệp, hài lòng gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại loé lên một tia cường thế, "Tả Hiền Vương Hách Liên Ngự Thuấn hôm nay nhập cung cùng hoàng thương bàn chuyện hoà thân, hắn sẽ ở lại trong cung một thời gian. Ai gia biết cô tinh thông kỳ môn hoàng thuật, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần cô lấy tính mạng hắn sao cho thần không biết, quỷ không hay, thì ai gia sẽ đảm bảo nha hoàn của cô bình an vô sự."
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, một lúc sau mới cất tiếng hỏi, " Bên người Tả Hiền Vương nhất định được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, dân nữ phải làm sao để tiếp cận đây?"
"Tối nay chính là thời cơ!" Đậu thái hậu hơi nhếch miệng, " Hoàng Thượng sẽ thiết yến khoản đãi hắn. Cô có thể tham dự, với dung mạo xinh đẹp của cô nếu muốn Tả Hiền Vương chú ý cũng không khó khăn gì."
Cái tên Hách Liên Ngự Thuấn này vô thức gieo vào lòng Sở Lăng Thường chút rung động khác lạ. Nàng khẽ chớp mắt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Nếu đã không làm theo ý mình, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên...
<<Hồi 2 - Chương 2 Hồi 2 - Chương 4>>
"Ai gia thật sự đã già rồi hồ đồ mà, thiếu chút nữa đã quên Sở cô nương có thể xem được số mệnh." Đậu thái hâu giả vờ bất bắc đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đưa tay lên vỗ vỗ trán, "Kỳ thực hoàng thượng truyền cô nương vào cung, đơn giản chỉ muốn biết vận thế sắp tới của Đại Hán, đáng tiếc cô nương vẫn yên lặng không nói. Ai gia cũng không miễn cưỡng cô, bởi vì bản lĩnh của cô nhất định cũng không phải đơn giản như vậy, đúng chứ?"
Những lời Đậu thái hậu vừa nói sớm đã nằm trong dự leeiuj của Sở Lăng Thường. Nàng lớn mật ngẩng đầu lên, lãnh đạm hỏi lại " Xin hỏi, thái hậu muốn dân nữ làm chuyện gì?"
"Rất đơn giản!" Đậu thái hậu rõ ràng thích sự thông minh và thẳng thắn của nàng, nụ cười lập tức lan tràn trên môi nhưng lại gằn từng lời, " Ai gia muốn một mạng đổi một mạng."
Sở Lăng Thường có chút không hiểu, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Là người nào?"
"Là Kiêu vương của tộc Hung Nô phương Bắc, vẫn được gọi là Tả Hiền Vương." Đậu thái hậu hơi nghiêng người về phía trước, thanh âm cũng hạ xuống, " Cô nương nếu đã nắm giữ thế cục hiện giờ, hẳn biết rõ địch nhân của Đại Hán không chỉ có phe Ngô Vương. Bên trong loạn thất quốc, bên ngoài loạn Hung Nô. Phản quân dễ trấn áp nhưng thế lực của Hung Nô ngày càng cường hãn thực sự đe doạ giang sơn Đại Hán. Nghe nói Tả HIền Vương Thách Liên Ngự Thuấn là người dũng mãnh thiện chiến, tinh thông võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn cung đều xuất sắc. Tướng quân của Đại Hán cùng hắn giao thủ mấy lần đều không giành được phần thắng. Nếu như người này ngồi lên vị trí Thiền Vu, nhất định sẽ càng thêm dòm ngó giang sơn đại hán ta. Người này không trừ, tương lai nhất định là mối hoạ lớn."
Từng ngón tay thanh mãnh khẻ siết lại khiến đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Sở Làng Thường trước giỏ không hề khinh suất đoàn định vận mệnh của người khác, cũng chauw từng nghĩ đến việc mưu hại bất kỳ ai. Cung cấm là nơi thâm sâu tựa biển, nhưng thật không ngờ ngàng lại trở thành một công cụ để lợi dụng như vậy. Nàng có thể đoán biết số phận của người khác, nhưng vận mệnh của bản thân mình không cách nào tính toán được.
"Không ngờ, mạng của Thanh Tụ lại đáng giá như vậy."
" Sở cô nương là người thông minh, ai gia vốn cũng không muốn làm chuyện thế này, nhưng ..." Đậu thái hậu khẽ thở dài một tiếng, thanh âm cũng hiện rõ sự già nua của tuổi tác, "Ai gia không chỉ là một người mẹ đơn giản như vậy. cả hoàng cung lớn như thế này đẩu là taam huyết của đời của tiên đế. Vì tiên đế cũng được, vì hoàng nhi cũng được, ai gia đều muốn bảo veejk giang sơn này. nhất định sẽ không trơ mắt nhìn kẻ thù bên ngoiaf xâm chiếm nó. Sở cô nương, Thanh Tụ chỉ là một nha hoàn của cô, cô còn vì nha đầu đó mà vất vả. Mà ai gia là thái hậu của giang sơn Đại Hán, càng nên vì giang sơn này mà leeiuf mình."
Sở Lăng Thường sao lại không hiểu tâm tư của bà chứ? Vì lợi ích cá nhân cũng được, vì để cho bách tính được an cư cùng được. Có đôi khi số phận đã lựa chọn thì không có cách nào để lựa chọn.
"Xin thái hậu nương nương chỉ rõ."
Đậu thái hậu thấy nàng gật đầu thoả hiệp, hài lòng gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại loé lên một tia cường thế, "Tả Hiền Vương Hách Liên Ngự Thuấn hôm nay nhập cung cùng hoàng thương bàn chuyện hoà thân, hắn sẽ ở lại trong cung một thời gian. Ai gia biết cô tinh thông kỳ môn hoàng thuật, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần cô lấy tính mạng hắn sao cho thần không biết, quỷ không hay, thì ai gia sẽ đảm bảo nha hoàn của cô bình an vô sự."
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, một lúc sau mới cất tiếng hỏi, " Bên người Tả Hiền Vương nhất định được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, dân nữ phải làm sao để tiếp cận đây?"
"Tối nay chính là thời cơ!" Đậu thái hậu hơi nhếch miệng, " Hoàng Thượng sẽ thiết yến khoản đãi hắn. Cô có thể tham dự, với dung mạo xinh đẹp của cô nếu muốn Tả Hiền Vương chú ý cũng không khó khăn gì."
Cái tên Hách Liên Ngự Thuấn này vô thức gieo vào lòng Sở Lăng Thường chút rung động khác lạ. Nàng khẽ chớp mắt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Nếu đã không làm theo ý mình, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên...
<<Hồi 2 - Chương 2 Hồi 2 - Chương 4>>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét