Hách Liên đi theo Liệt Hoả tới được đây, khuốn mặt mỉm cười vỗ vỗ vào vai Tử Vũ, rất nghiêm túc nói ra một câu:" Ngươi nhất định phải chết."
" Đi lên." Tử vũ híp mắt còn không có cùng Hách Liên phân cao thấp, bước lên lôi đài nhìn Thượng Quan Lăng, nhìn mã số cầm trong tay Tử Vũ lạnh giọng quát lên.
" Đi lên thì đi lên, ngươi làm như ta sợ ngươi." Khẽ nguyền rủa một tiếng với Tử Vũ, nhướng lông mày, hai tròng mắt hiện lên một tia loé sáng, sải bước hướng lôi đài đi lên.
" Dưới tay hắn rất mạnh, chú ý mũi kiếm của hắn." Phi Hổ tương đối lãnh khốc, thấp giọng đi ngang qua Tử Vũ nháy mắt nói lời chỉ đạo, khoé miệng Tử Vũ nhếch lên một nụ cười, không dễ nhận ra khẽ gật đầu.
Ánh sáng
màu xanh lục toả ra từ cây trường kiếm trong ta Thượng Quan Lăng, toả ra hàn
khí bức người nhất thời làm người ta hít thở không thông, Tử Vũ cùng Thượng Quang
Lăng cùng chiếm cứ mỗi bên khán đài, một bên tóc tím đối chọi một bên tóc đen, màu
ánh trăng bạc sáng chói chống lại màu hồng, lạnh lùng so với kiều diễm, cư
nhiên đều chiếm thế thượng phong.
Vây chung quanh lôi đài là các học viên của học viện Đế Đô không khỏi có chút kinh ngạc nhìn chăm chú Tử Vũ, nhìn như nhân vật đứng nhất đi ra, nhìn như vậy giống cách thức của cao thủ a, chỉ là như thế nào một tiếng gió cũng không nghe thấy.
Lôi đài bên cạnh Hách Liên miệng như bị rút gân ghé vào tai Liệt Hoả nói nhỏ: " Giả bộ cũng thật là giống. "
Liệt Hoả phản ứng lại nhìn trời liếc mắt một cái xem thường, đến lúc nào rồi, còn giả bộ, nàng cho là người trước mặt là một tiểu yêu tinh hay sao, căn cơ cũng không nhìn ra, đúng là trâu nghé mới sinh không sợ hổ.
" Nàng đứng đắn một chút cho ta." Liếc ánh nhìn xem thường, Liệt Hoả hướng Từ Vũ rống giận.
Tử Vũ bị Liệt Hoả làm sợ hết hồn, híp mắt trừng Liệt Hỏa một cái, nàng lúc nào không đứng đắn chứ, nàng đứng đắn vô cùng, cho tới bây giờ chưa từng có không đứng đắn.
Đang, đang, đang, ba tiếng chuông đột nhiên vang lên, một đạo âm thanh rõ ràng truyền tới:" Bắt đầu." Âm thanh vừa xong, chỉ thấy một đạo quang kiếm ảnh, chỉ thấy một ánh bạc từ yêu khí màu lục, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Thượng Quang Lăng vẫn giữ thần sắc lạnh lùng đứng trên khán đài, cổ tay vừa động màu xanh lục bao quanh thanh trường kiếm, cả người nháy mắt tràn ra một cổ yêu lực cực đại, bao phủ lên cả người hắn, trong tay trường kiếm run lên, hướng đến Tử Vũ công kích.
Lúc này chỉ thấy Tử Vũ một tiếng kêu to, cầm lấy chuỷ thủ Liệt Hoả đã chọn cho nàng, quên mất Liệt Hoả cùng Bạch Y dạy mình cách tránh né, né tránh, phương pháp làm giảm đi bớt thương tích của nàng, dưới chân xê dịch, quơ chuỷ thủ hướng Thượng Quang Lăng xông tới, cư nhiên lại chủ động công kích .
" Nàng có phải hay không muốn tìm cái chết?" Hách Liên nhất thời ngơ ngẩn cả người, ngó chứng trạng thái công kích của Tử Vũ thì thào nói, mà Liệt Hoả bên cạnh tay nắm chặt lại, cả người cùng khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo lại.
Thượng Quang Lăng thấy Tử Vũ chủ động công kích, một tiếng hừ lạnh, trong tay trường kiếm nắm chặt hướng đến Tử Vũ công kích, hắn chính là muốn xem thử người này có bản lỉnh gì.
Tử Vũ kêu lớn một tiếng xong lên, tốc độ kia càng lúc càng nhanh, mọi trọng lượng dồn về một chân, hình thành trạng thái công kích hoàn mỹ, chỉ thấy một vệt màu hồng hướng đến yêu khí màu lục mà phóng tới, rất có chút chưa từng thấy từ trước đến nay, thấy thần sát thần khí chất.
Tử Vũ toàn lực vọt tới Thượng Quan Lăng trước mặt, một cái quét đã tiến đến ánh sáng màu lục trong gang tấc, Tử Vũ nhấc chuỷ thủ hung hăng công kích qua, người vây xem chung quanh thấy chuỷ thủ gần chạm vào quang kiếm, Thượng Quang Lăng trong nháy mắt chuyển hướng thanh kiếm, hướng Tử Vũ công kích.
Trong nháy mắt, Tử Vũ trong trạng thái hung hãn lao tới chỉ kịp hô lên một tiếng:" Ta chết." Liền bay về phía ngược lại, một ngụm máu tươi bắn nhanh ra, vẩy vào trên lôi đài, Tử Vũ bị lực lượng không rõ là do đâu đánh bay ra ngoài.
Liệt Hoả vẫn đang nhìn chăm chú đột nhiên sắc mặt biến đổi, phi thân từ không trung ôm lấy tử vũ, vung tay lên, một cổ yêu lực màu hồng liền vây quanh bao lấy Tử Vũ, không đợi rơi xuống đất Liệt Hỏa liền vội nói:" Thế nào? Bị thương chỗ nào......" lời nói lo lắng trong nháy mắt được nói ra, Liệt Hỏa sắc mặt đột nhiên có chút biến hóa.
" Như thế nào?" Hách Liên cùng Phi Hổ thấy vậy liền vọt đi lên, hai người vung tay lên, hai cổ yêu lực bao quanh Tử Vũ, bắt đầu chữa thương cho nàng, bên cạnh là lão sư phụ trách an toàn, thấy ba người liên thủ trị liệu liền lui lại đứng qua một bên, cao giọng tuyên bố Thượng Quang Lăng trên lôi đài chiến thắng, Đế Đô học viện lần đầu tiên trong học viện tế có người chưa đến năm giây đã liền bị đánh bại.
Hách Liên, Phi Hổ có nhãn lực hơn người, hơn nữa nữa đối với Tử Vũ cũng rất hiểu rõ, năng lực của Tử Vũ thực sự rất yếu, chỉ cần va chạm vào năng lực phòng hộ của Thượng Quang Lăng, sẽ bị thương nặng, cho nên mặc dù Thượng Quan Lăng còn chưa kịp công kích lên người Tử Vũ, thì năng lực phòng vệ của hắn cũng đủ làm nàng bị thương.
Yêu lực của hai người bao bọc lấy Tử Vũ, đồng thời đều là ngẩn ra, Tử Vũ cuộn tròn trong lòng Liệt Hoả,nhắm hai mắt lại nhưng lại không ngừng thổ huyết, nhìn qua rất thê thảm, thực tế sắc mặt vẫn còn màu hồng hào.
" Ta...... Ta là không phải muốn chết...... A, ta toàn thân đều bị thương...... đau......" Hơi thở mong manh Tử Vũ vẫn gắt gao nắm chặt y phục của Liệt Hoả, lời nói đứt quãng, khoé miệng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Liệt hỏa lúc này sắc mặt nửa trắng nửa đen trừng mắt nhìn Tử Vũ, cánh tay ôm lấy nàng không ngừng gia tăng thêm lực, hàm răng nghiến lại tạo ra âm thanh, Hách Liền cùng Phi Hổ ở gần đó nghe rõ mồn một.
" Ngươi sẽ không chết, chúng ta dùng toàn lực để cứu ngươi." Hách Liên khuôn mặt nghiêm nghị xen kẽ một chút lo âu hướng Tử Vũ nói, bất quá hai tròng mắt mang theo hàm nghĩa không rõ.
Tử vũ khóe miệng không ngừng chảy máu, cả người nàng vô lực tựa vào trong lòng Liệt Hoả, thần sắc uể oải nhìn vào ba người.
Liệt Hỏa, Hách Liên, Phi Hổ ba người tạo thành hình tam giác đem Tử Vũ vây lại ở trung tâm, người vây xem chung quanh chỉ thấy được Tử Vũ bị trọng thương, đang hấp hồi, nhất thời bàn luận xôn xao.
" Ta nói, ngươi đừng lại phun ra, chúng ta ba người liên thủ trị liệu, cho dù người chỉ còn một hơi thở, chúng ta cũng có thể cứu được, lại phun, ngươi là muốn làm lộ thì cứ tiếp tục phun."
Tử Vũ đang lúc thê thảm, bị thương nặng, trong tình thế sắp quy thiên, nghe thấy Hách Liên tự tiếu phi tiếu hạ thấp giọng nói nhỏ ở bên tai nàng, nhất thời lặng lẽ mắt khẽ hé ra một chút, hướng Liệt Hỏa, Hách Liên, Phi Hổ đang trừng mắt nhìn mình, tương đương phối hợp không tiếp tục phun ra nữa, Liệt Hoả thấy vậy ôm chặt Tử Vũ trong tay, nhất thời hung hăng bóp mạnh vào eo Tử Vũ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét