Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

[Liệt Hỏa]Chương 42: Chạm mặt

Linh cơ vừa động nhà cái mở đánh bạc kết quả là, trên lôi đài còn chưa có tỷ thí xong, Tử Vũ đã khẩn trương nắm chặt quả đấm, thì thào tự nói thần sắc dữ tợn trừng lên trên lôi đài, không biết là cái gì yêu tinh cùng cái gì yêu tinh tỷ thí.



" Ta nói nàng làm cái gì, mới vừa rồi cười giống như hoa nở, bây giờ dữ tợn chuẩn bị cắn chết người." Phi Hổ hai tay ôm ngực nhìn vẻ mặt hung ác của Tử Vũ, vừa mới bắt đầu hoàn hảo, bây giờ tiền đã thu, tiền đặt cược cũng đã hạ, chỉ cần chờ kết quả tỷ thí, cư nhiên mặt lại xanh mét, giống như muốn trực tiếp xông lên lôi đài giết chết hai người đang tỷ thí, cái này Tử Vũ, có phải hay không quá mâu thuẫn.

Liệt Hỏa nhíu mày còn chưa kịp nói, Hách Liên mỉm cười, thấp giọng nói:" Ngươi chính mình tính toán xem, một ăn hai, một ăn ba, bất kể kết cục là như thế nào, thua lỗ đều là nàng, ngươi nói nàng có thể không muốn cắn chết người."

Nhà cái này mở ra há lại tốt như thế, ...trước còn không biết như thế nào, cẩn thận tính toán, đây không phải rõ ràng là bồi tiền mua bán sao, Hách Liên trong lòng đều hiểu, bất quá thua lỗ cũng không phải là hắn, cũng là tại Liệt Hoả bắt hắn hỗ trợ, đành phải lấy chuyện này đền bù lại chuyện hình tượng của hắn bị tổn thương, nếu không phải là chịu thiệt sao.

Tử Vũ vốn là thuận miệng, sau lại tính toán thấy không đúng, bây giờ cũng không phải thay công ty đánh bạc, tỷ lệ đánh cược là phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ, nàng cũng chỉ thuận miệng nói ra, tại sao bây giờ thua lỗ cũng là nàng, cho nên lập tức không ở đây tiếp tục thu tiền, không thể không thiếu, ít nhất là thiếu một chút chút.

" Còn có một điểm tỷ lệ nàng sẽ không thiếu." Liệt Hỏa nhìn chằm chằm bóng lưng Tử Vũ, ánh mắt bốc hỏa, nhưng thanh âm lại lành lạnh.

" Lưỡng bại câu thương." Phi Hổ mỉm cười nói khiêu khích, Liệt Hỏa cùng Hách Liên cùng gật đầu. Ba người cũng không phải là ngu ngốc, mặc dù không có chơi qua, vừa nghĩ quy tắc cũng đã hiểu, trừ bỏ hai kẻ kia cùng ngã xuống, nếu không bất kể thế nào, Tử Vũ cũng thiếu luôn cả vốn.

" Thật đáng thương." Phi Hổ thở dài nhìn Liệt Hỏa một cái, còn lại Hách Liên hắc hắc cười không ngừng, hai mắt giễu cợt vẫn nhìn chăm chú Liệt Hoả, vốn, Tử Vũ không có, thiếu chỉ có thể là Liệt Hoả rồi, cũng may Liệt Hoả nhà cũng có tiền, điểm ấy vẫn không làm khó được hắn.

Huyên náo, không khí khẩn trương vẫn kéo dài, từ sáng sớm khi đến xế chiều, lôi đài khác căn bản đã phân ra thắng bại rồi, bên này vẫn còn tiếp tục đánh, Tử Vũ đói bụng không ngừng thầm thì kêu gào, nhưng là thu tiền người khác, vừa không thể rời đi, nhất thời càng muốn đem hai người trên lôi đài ngũ mã phanh thây.
Mặt trời chiều ngã về tây, Tử Vũ đói đến nổi da ngực dán vào da lưng, trên đài đột nhiên vang lên một tiếng, hai đạo quang ảnh đan vào nhau đột nhiên tách ra, Tử Vũ khóe mắt quét tới, trên kia Tam ca miệng phun ra máu tươi té trên mặt đất, Tử Vũ nhất thời khuôn mặt đầy đau khổ, một ăn ba, hơn ba trăm hoàng kim tệ, ngay cả vốn lẫn lời hơn một ngàn hoàng kim tệ cũng không có, Liệt Hỏa sẽ giết nàng.

Phịch, Tử Vũ còn chưa có khóc lên, trên đài người còn lại cũng đang lung lay liền té phịch một tiếng, tiếng hoan hô chung quanh đột nhiên như bị một đao chém đứt sạch sẽ, quỷ dị dọa người.

Không có một động tĩnh, Tử Vũ hít một hơi thật sâu, sắc mặt rất tiếc hận lắc lắc đầu, xoay người lại ôm lấy cánh tay Liệt Hoả, thuận tay túm luôn cả Hách Liên, sắc mặt bình tĩnh nói:" Đi, đêm nay ta mời khách." Hách Liên nghe vậy nhất thời ha ha cười to, ở một mảnh rối ren cùng tĩnh lặng ở bên trong, hết sức không hài hòa.

Học viện tế ngay đầu tiên ba mươi lăm lôi đài quyết đấu tìm ra được mười lăm người, bất quá người thắng lớn nhất lại là người đấu đầu tiên Tử Vũ, không cầu tốt nhất, chỉ cầu kém cõi nhất, trên bảng của Đế Đô học viện, tên Tử Vũ vĩnh viễn bị lưu truyền xuống dưới, mặc dù đây kém cõi nhất, không lưu danh thiên cổ, ít nhất cũng để tiếng xấu muốn đời, huống chi còn có thắng tới hơn sáu trăm hoàng kim tệ, làm cho Tử Vũ cơm tối cũng ăn nhiều hơn một chút.

Buổi tối, bởi vì ngày thứ hai có Liệt Hoả thi đấu, Liệt Hỏa đã đi ngủ trước, Tử Vũ thì nữa đêm vừa bò dậy, hướng hậu viện lầu các đi đến, hôm nay quay lại Liệt Thanh sắc mặt càng thêm không tốt, nếu không phải nàng ở nhân gian lăn lộn nhiều năm như vậy, căn bản nhìn không ra sơ hở, Liệt Thanh lúc này kỳ quái.
Còn chưa có tới gần lầu các, chỉ thấy Bạch Dã, Phi Ngữ đám người đang đi tới, bước tiến dồn dập, Tử Vũ nhất thời không dám ở phía trước, mặc dù Bạch Y dùng yêu lực có thể giấu đi khí tức của nàng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng là người lớn như thế này, ở chỗ này lại sáng, Liệt Thanh bọn họ cũng không phải không có mắt.

" Tử vũ, con như thế nào ở chỗ này?" Tử Vũ đứng ở chỗ tối quan sát một hồi, không có thời cơ để lợi dụng, đang muốn xoay người rời đi, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Liệt Thanh, thực sự là doạ Tử Vũ nhảy dựng lên.

Chậm rãi xoay người lại, Tử Vũ các tính toán trong đầu nhất thời hiện lên, như thế nào giải thích nàng ở chỗ này, lúc này xuất hiện cũng không thích hợp, hơn nữa trên người không có hơi thở, điều này lại càng không thể giải thích, thay vì để cho Liệt Thanh hoài nghi, không bằng nàng phản công lại, đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu Liệt Thanh, làm cho hắn có cố cũng không thể hoài nghi nàng, thuận tiện còn có thể nói bóng gió một chút.

Lập tức xoay người lại đứng nghiêm chỉnh, hai tròng mắt chống lại Liệt Thanh đang khẽ cau mày, Tử Vũ trầm mặc trong nháy mắt sau chậm rãi mở miệng nói:" Tử Vũ ngủ không được."

Liệt thanh thấy Tử Vũ chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt vừa tránh né vừa xen lẫn lo lắng, bộ dáng như có chuyện muốn nói lại không dám nói, không khỏi hỏi:" Con có lời gì muốn nói với ta sao?" Mới từ Ám viện đi ra, chỉ thấy Tử Vũ nhìn hắn ở lầu các, Tử Vũ cho tới bây giờ  cũng không có tới qua nơi này, kỳ quặc.

Tử Vũ nghe Liệt Thanh hỏi như vậy, hình như thở phào nhẹ nhỏm, vừa hình như thở ra một hơi, trầm mặc một khắc sau, giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Liệt Thanh nói:" Cha, lần trước con cùng Liệt Hỏa đi Vân Mộng sơn, thời điểm Liệt Hoả biến thân liền bị thụ yêu công kích, thiếu chút nữa đã chết."

Liệt thanh vừa nghe trong nháy mắt hiện lên một tia kích động, sát khí trong nháy mắt dữ tợn vừa lập tức che dấu đi, đồng thời càng thêm có một cổ bi thương tản ra, sát khí, có thể giải thích, bi thương, đây là ý tứ gì?
Tử Vũ nhíu mày không thể nhận ra đành nói tiếp:" Hoàn hảo có Ưng Vương thúc thúc cứu mạng, bất quá, cha, tại sao thụ yêu lại công kích Liệt Hỏa? Ưng Vương thúc thúc nói không có hóa hình thụ yêu sẽ không công kích người khác, Tử Vũ vẫn không nghĩ ra."

Liệt thanh nghe thế, trong mắt hiện lên vài tia sáng, trầm giọng nói:" Điểm ấy ta cũng không biết, bất quá, hoàn hảo, các ngươi không có việc gì, cho nên, Tử Vũ, con nhất định phải kiên cường lên, Liệt Hỏa lúc yếu đi là lúc con phải bảo vệ nó."

Tử Vũ nhất thời thầm nghĩ, hay cho một câu không biết, liền đem mọi việc phủ định sạch sẽ, mới vừa rồi ánh mắt của y cũng không giống như là không biết, nàng lập tức nhìn thẳng vào Liệt Thanh nói:" Cha không phải đã nói là bệnh của Liệt Hỏa có thể điều trị tốt sao? Vậy tại sao muốn con bảo vệ hắn?" Câu hỏi này quả thật rất sắc bén, bất quá đổi mặt lại là vẻ mặt ngây thơ của Tử Vũ, muốn y ngay cả một chút nghi ngờ cũng không có.

Liệt Thanh nhất thời cứng họng, nhìn Tử Vũ một lúc sau, ngẩng đầu nhìn bóng đêm tràn ngập trên bầu trời bao la, mặt không chút thay đổi, chẳng qua là mi tâm nhíu lại mang vẻ dấu diếm, Tử Vũ âm thầm nhíu mày, Liệt Thanh có ý gì, lời này còn muốn do dự? Là tự biết không địch lại? Y vẫn còn có ý nghĩ khác?


Tử Vũ thấy Liệt Thanh há miệng nhưng lại không có bất cứ một âm thanh nào thoát ra, mặt mày vừa chuyển liền quyết tâm bốc liều thuốc mạnh hơn, hai mắt nhìn chằm chằm Liệt Thanh nói:" Cha, Ưng Vương thúc thúc nói Liệt Hỏa mắc bệnh là do mẹ, mẹ Liệt Hỏa rốt cuộc là ở nới nào?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét